Hoài niệm khi còn là đệ tử nội trú
Chifun CHO
Kỳ thủ 9 dan, Viện cờ vây Nhật Bản
Khi 6 tuổi, mang trong mình khát vọng theo đuổi cờ vây, tôi đã một mình khởi hành từ Hàn Quốc sang võ đường Kitani của Nhật Bản.
Trong võ đường Kitani có 7 người là thầy, phu nhân và các con. Ngoài ra còn có khoảng 10 đệ tử nội trú và khoảng 10 đệ tử ngoại trú.
Tất nhiên, không có phòng riêng nên phòng học ban ngày trở thành phòng ngủ vào ban đêm.
Đệ tử nội trú là một nhóm thanh thiếu niên tài năng đến từ khắp nước Nhật.
Đệ tử ngoại trú là những người có nhà ở trong thành phố Tokyo.
Đệ tử nội trú có tiền đề là những cậu bé thiên bẩm, vậy còn đệ tử ngoại trú thì sao?
Khi trưởng thành, tôi bắt đầu nhận được các danh hiệu, gặt hái được những thành công nhất định và thường được các phóng viên phỏng vấn. Lúc nào cũng thế, câu hỏi đầu tiên được đặt ra là tôi đã cảm thấy cô đơn, khó khăn, vất vả thế nào khi một mình chân ướt chân ráo từ Hàn Quốc sang đây khi chỉ mới 6 tuổi.
Tôi cũng muốn đưa ra câu trả lời là khi đó tôi giống như “oshin”, nhưng không hiểu sao những từ như cô đơn, đau đớn, vất vả lại không xuất hiện.
Cuộc sống đệ tử nội trú ở Yotsuya, Shinjuku đã được 10 năm.
Đệ tử ăn cơm chung nồi với tôi khi đó có Masao Kato, Yoshio Ishida, Masaharu Sato, Kunio Hisajima, Koichi Kobayashi. . .
Takemiya, một đại thiên tài đã chuyển sang học ngoại trú vì gia đình anh có nhà ở trong thành phố Tokyo.
Masaharu Sato là một người chơi thể thao, hình ảnh anh nhảy ùm xuống biển và bơi thoăn thoắt trông rất ngầu. Trong môn bóng chày, anh ta là cầu thủ ném bóng và giữ vai trò là một con át chủ bài. Còn người đang nhắm đến chiếc ghế của cầu thủ ném bóng chính là Kunio Hisajima. Để giúp Hisajima trở thành một con át chủ bài, tôi đã hỗ trợ rất nhiệt tình. Tôi giữ vai trò như một người bắt bóng cho đến khi trời tối đến mức không thể nhìn thấy trái bóng đâu nữa. Có lẽ vì thế mà đôi khi tôi trở thành át chủ bài.
Hisajima là một người thực sự tốt, vừa nãy tôi có nói rằng điều kiện để trở thành đệ tử nội trú phải là thiên tài, nhưng anh Hisajima thì khác. Cái tài của anh đáng giá hơn vì anh làm điều đó vì lợi ích của mọi người, của cả thế giới chứ không dừng lại ở việc đánh cờ. Hisajima bị mắc bệnh dạ dày và là người ra đi sớm nhất trong số các đệ tử ăn cơm chung nồi với tôi.
Thời còn là đệ tử nội trú, có ngày thức ăn chỉ toàn cà ri nhưng Hisajima không ăn được cà ri nên đã ăn cơm với dưa chua và củ kiệu. Tôi thích ăn cà ri, vì thế cứ đến ngày cà ri là tôi ngồi xuống cạnh Hisajima và chúng tôi đổi dưa chua, củ kiệu và cà ri cho nhau.
Anh Koichi Kobayashi lớn tuổi hơn tôi, nhưng xét theo thời gian nhập môn thì là đàn em của tôi. Trong thế giới của những đệ tử nội trú, điều quan trọng nhất là nhập môn sớm hay muộn, thay vì tuổi tác. Vì vậy, tôi là bậc đàn anh, nhưng không hiểu sao Koichi coi tôi như một đứa trẻ. Ký ức của Koichi về tôi là tôi luôn chúi đầu vào học.
Tôi là người dậy sớm nhất và luôn chuẩn bị bài trước khi đi học.
Masao Kato là một người chân thành và luôn được mọi người quý mến. Anh nhận được tất cả sự tin tưởng của thầy, phu nhân, các con và các đệ tử.
Cuối cùng, Yoshio Ishida về tính cách thì hoàn toàn khác với Kato, anh đối xử rất tốt với tôi và những gi tôi nhớ về anh chỉ toàn những ký ức đẹp đẽ.